Bạn đang xem bài viết Kể Về Một Chuyến Du Lịch Bằng Tiếng Trung được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Theolympiashools.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Kể về một chuyến du lịch bằng tiếng Trung Bài văn số 1: Du lịch SapaWǒ fùmǔ sòng wǒ qù sà pà lǚxíng, zuòwéi wǒ shàng yī xuénián nǔlì de lǐwù, zhè cì lǚxíng duì wǒ lái shuō shì yīgè nánwàng de huíyì. Wǒ de jiārén shì zài tiānqì liángshuǎng de zǎochén dàodá nàlǐ de, dàn zhōngwǔ hé xiàwǔ kāishǐ biàn dé nuǎnhuo qǐlái, dàn dàole wǎnshàng, wàimiàn hěn lěng. Zhè shì yīcì fēicháng qímiào de jīnglì, wǒ zhēn de hěn xiǎngshòu. Wǒmen hái qù guānguāng, zhèlǐ de zìrán měijǐng ràng wǒ dàchīyījīng. Nóng wù liáorào de shānluán, làngmàn xiánghé de qìfēn hěn kuài gěi wǒ liú xiàle shēnkè de yìnxiàng. Wǒ yěyǒu jīhuì shìzhe zuò zài lǎnchē shàng, xiǎngshòuzhe nà lìng rén tànwéiguānzhǐ de jǐngsè. Zhè shì wǒ yǒushēngyǐlái dì yī cì qīnyǎn kàn dào shān, sēnlín hé pùbù. Dì èr tiān, wǒ hé māmā huāle hěnduō shíjiān qù shìchǎng, zài nàlǐ jǔbànle xǔduō huódòng, wǒ mǎile yīxiē jìniànpǐn zuòwéi lǐwù sòng gěi wǒ de qīnmì péngyǒu. Tèbié shì, wǒ duì dāngdì jūmín, tèbié shì xiǎohái jiǎng yīngyǔ de nénglì gǎndào fēicháng jīngyà. Cǐwài, wǒ yěyǒu jīhuì pǐncháng dāngdì de shíwù, rú sà pà gài nà xián zhūròu, zhú nuòmǐ, táo mǐjiǔ……měi yī zhǒng dōu yǒu qí dútè de fēngwèi, dōu néng mǎnzú wǒ de kǒuwèi. Zuìhòu, wǒ de jiārén bùdé bù hé sà pà shuō zàijiàn, dàn wǒ réngrán xīwàng zài bùjiǔ de jiānglái yǒu yītiān néng huí dào zhèlǐ.
Bố mẹ đã tặng cho mình một chuyến đi tới Sapa như một món quà với những nỗ lực của mình trong năm học vừa qua và chuyến đi là một kỉ niệm đáng nhớ với mình. Gia đình mình tới đó vào buổi sáng khi trời khá mát mẻ và thời tiết trở nên ấm hơn vào buổi trưa và buổi chiều nhưng đến buổi tối thời tiết bên ngoài khá lạnh và có cả tuyết vào buổi tối. Đó là một kỉ niệm vô cùng đáng nhớ mà mình đã tận hưởng nó. Chúng tôi đã đi ngắm cảnh và mình đã vô cùng ngạc nhiên với vẻ đẹp thiên nhiên nơi đây. Khung cảnh yên bình và lãng mạn với những dãy núi bao quanh là sương đã để lại ấn tượng mạnh với mình. Mình cũng có cơ hội được ngồi trên cáp treo và tận hưởng vẻ đẹp đến nghẹt thở của khung cảnh nơi đây. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời mình được tận mắt nhìn thấy núi, rừng và thác nước. Ngày tiếp theo mẹ và mình đã dành thời gian đi chợ nơi có rất nhiều hoạt động diễn ra và mình đã mua đồ lưu niệm để làm quà cho bạn thân. Đặc biệt mình rất ngạc nhiên với khả năng nói tiếng anh của người dân nơi đây, đặc biệt là trẻ em nhỏ. Bên cạnh đó mình cũng có cơ hội được thưởng thức đồ ăn đặc sản nơi đây như là thịt lợn cạp nách sapa, cơm lam và rượu táo mèo…Mỗi món ăn có mùi vị riêng và chúng đều hợp với khẩu vị của mình. Cuối cùng gia đình mình phải nói lời chia tay với Sapa và mình có thể quay trở lại nơi đây một ngày nào đó trong một tương lai không xa.
Bài văn mẫu số 2: Du lịch Vũng TàuQùnián xiàtiān, wǒ hé tóngxuémen qùle tóu dùn shì, zhè duì wǒmen lái shuō shì yīcì yǒuqù de lǚxíng. Tóu dùn shì cóng húzhìmíng shì qí mótuō chē dàyuē 3 gè xiǎoshí, suǒyǐ wǒmen zǎoshang 5 diǎn zài xuéxiào ménkǒu jíhé, yǐbiàn zǎodiǎn dàodá mùdì de. Dào tóutóu de lù fēngjǐng hěn měi, wǒmen zài sēnlín, cǎoyuán děng dì tíng xiàlái pāizhào. Wǒmen dàyuē 9 diǎn dào nàlǐ. Zài jiǔdiàn dēngjì rùzhù hòu, wǒmen qiánwǎng zhùmíng de wǔ tóu dēngtǎ xīnshǎng měilì de jǐngsè, ránhòu wǒmen chīle yīxiē diǎnxíng de wǔ tóu cài, rú suānnǎi hé zhǔ dàn. Zhōngwǔ, wǒmen huí dào jiǔdiàn fángjiān, ránhòu xiàwǔ chūfā qù hǎitān. Yǔ qián jǐ nián xiāng bǐ, tóu dùn dì hǎitān gèng gānjìng, yě bù nàme yǒngjǐ, suǒyǐ wǒmen zài hǎibiān xiūxíle yīduàn shíjiān. Nánháimen jǔbànle yīgè yóuyǒng bǐsài, ér nǚháimen dà bùfèn shíjiān dōu zài hǎitān shàng pāizhào hé sànbù. Wǒmen bǎ xiǎozǔ fèn chéng liǎng gè duì dǎ páiqiú, shūle de duì dé fù wǎncān fèi. Wǒ de tuánduì yíngle, suǒyǐ wǒ hěn gāoxìng néng yǒu yīgè miǎnfèi dì hǎixiān pàiduì. Wǒmen zài shìchǎng shàng chī, nàlǐ suǒyǒu dì hǎixiān dōu hěn xīnxiān kěkǒu. Wǒ chīle hěnduō bùtóng de cài, rú xiā, xiè, yú, yóuyú děng, zuì kāixīn de shì wǒ bùyòng fù qián. Chī wán fàn hòu, wǒmen qízhe mótuō chē ràozhe tóu dùn kàn yèshēnghuó, xiǎngshòu hǎishàng de xīnxiān kōngqì. Dì èr tiān zǎoshang, wǒmen hé bān huò tè yīqǐ chīle zǎofàn, bān huò tè shì yīdào zhùmíng de tóu dùn cài.12 Diǎn, wǒmen zài jiǔdiàn tuì fáng, dào qítā yīxiē měilì dì dìfāng pāizhào, ránhòu fǎnhuí xīgòng. Wǒ yǒudiǎn yànjuànle chángtú lǚxíng, dànshì hé péngyǒumen yīqǐ yúkuài de lǚxíng ràng wǒ gǎndào fēicháng gāoxìng.
Vào mùa hè rồi, tôi và các bạn học cùng lớp đã có một chuyến du lịch đến Vũng Tàu, và đó là một chuyến đi vui vẻ đối với chúng tôi. Vũng Tàu cách Thành phố Hồ Chí minh khoảng 3 giờ đi xe máy, vậy nên chúng tôi tập trung lúc 5 giờ sang ở ngay trước cổng trường để có thể đến nơi sớm. Con đường dẫn đến Vũng Tàu có rất nhiều khung cảnh đẹp, và chúng tôi đã dừng lại ở một số nơi như rừng cây và cánh đồng cỏ để chụp một số bức ảnh. Khoảng 9 giờ thì chúng tôi đến nơi. Sau khi nhận phòng tại khách sạn, cả đoàn cùng nhau lên ngọn hải đăng nổi tiếng ở Vũng Tàu để ngắm cảnh, sau đó chúng tôi ăn các món ăn điển hình của Vũng Tàu như ya ua và trứng gà luộc. Vào buổi trưa, chúng tôi về phòng nghỉ ngơi trước khi ra bờ biển vào buổi chiều. Bãi biển ở Vũng Tàu sạch và ít đông đúc hơn những năm về trước, vì thế chúng tôi đã có một khoảng thời gian thư giãn bên bờ biển. Các bạn nam thì tổ chức một cuộc thi bơi lội, trong khi các bạn nữ dành phần lớn thời gian để chụp ảnh và tản bộ dọc bờ biển. Chúng tôi chia nhóm thành hai đội để chơi bóng chuyền, và đội thua sẽ phải chi trả cho bữa ăn tối đó. Đội của tôi thắng, vì thế tôi rất háo hức để được thưởng thức bữa tiệc hải sản miễn phí. Chúng tôi ăn ở một khu chợ, và tất cả hải sản ở đó đều rất tươi và ngon. Tôi ăn rất nhiều món khác nhau như tôm, cua, cá, mực.v..v, và điều vui nhất là tôi không cần phải trả tiền cho chúng. Sau khi ăn, chúng tôi lái xe một vòng Vũng Tàu để ngắm cảnh về đêm và tận hưởng không khí trong lành của biển. Sáng hôm sau chúng tôi ăn sáng với bánh khọt – một món ăn nổi tiếng của Vũng Tàu. Vào lúc 12 giờ trưa, chúng tôi trả phòng ở khách sạn và đến một số cảnh đẹp để chụp ảnh trước khi bắt đầu quay trở về Sài Gòn. Tôi hơi mệt vì phải di chuyển một quãng đường dài, nhưng được đi một chuyến đi vui vẻ cùng với các bạn làm tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc.
Bài văn mẫu số 3: Du lịch Đà Lạt大叻市常被称为永恒之泉之城。各种颜色的花,有许多种,其中最多的是兰花。在越南,大叻市比其伈伏何地方都能看到春天盛开的鲜花相互竞争。我过去常常在晴天早起,迎接高地上的黎明。
打开窗户,我看到了大自然伌伊叹为观止的景色,享受着云朵带来的野花的芬芳,我的心也松了一口气。
下午晚些时候,我经常去爱之谷,在宁静的松林中叹息湖。大叻市的黄昏也带来了许多照片和感觉。正如一位诗伊所说,”大叻市是蜜月之城,爱情之城”。
在大叻市休息两周后,我的健康状况有了很大改善。我认为在不久的将来,大叻市将成为东南亚的瑞士。风在松林中沙沙作响,瀑布的轰鸣声,鸟儿的啁啾声,马蹄的叮当声……所有这些难忘的记忆都一直伴随着我。
Dà lè shì, shì lán dōng shěng yīgè měilì de chéngzhèn, xīyǐnle suǒyǒu céngjīng qùguò nàlǐ de rén. Wǒ jiùshì qízhōng zhī yī.
Dǎkāi chuānghù, wǒ kàn dàole dà zìrán lìng rén tànwéiguānzhǐ de jǐngsè, xiǎngshòuzhe yúnduǒ dài lái de yěhuā de fēnfāng, wǒ de xīn yě sōngle yī kǒuqì.
Xiàwǔ wǎn xiē shíhòu, wǒ jīngcháng qù ài zhī gǔ, zài níngjìng de sōnglín zhōng tànxí hú. Dà lè shì de huánghūn yě dài láile xǔduō zhàopiàn hé gǎnjué. Zhèngrú yī wèi shīrén suǒ shuō,”dà lè shì shì mìyuè zhī chéng, ài qíng zhī chéng”.
Zài dà lè shì xiūxí liǎng zhōu hòu, wǒ de jiànkāng zhuàngkuàng yǒule hěn dà gǎishàn. Wǒ rènwéi zài bùjiǔ de jiānglái, dà lè shì jiāng chéngwéi dōngnányà de ruìshì. Fēng zài sōnglín zhōng shāshā zuò xiǎng, pùbù de hōngmíng shēng, niǎo er de zhāo jiū shēng, mǎtí de dīngdāng shēng……suǒyǒu zhèxiē nánwàng de jìyì dōu yīzhí bànsuízhe wǒ.
Đà Lạt là thành phố xinh đẹp của tỉnh Lâm Đồng, quyến rũ tất cả những ai đã từng một lần đến nơi này. Tôi là một trong số đó.
Đà Lạt được mệnh danh là thành phố của mùa xuân vĩnh cửu. Hoa đủ màu sắc, hoa nhiều chủng loại và nhiều nhất là phong lan. Hơn bất cứ nơi đâu ở Việt Nam, Đà Lạt bốn mùa hoa thi nhau nở, nở rộ nhất là vào mùa xuân. Những ngày đẹp trời, tôi thường dạy sớm để đón bình minh trên cao nguyên.
Mở cửa sổ phòng ra, nhắm nhìn bức tranh thiên nhiên ngoạn mục và hít thở mùi hương của những bông hoa rừng do mây chở đến, tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Vào những buổi chiều tà, tôi thương dành thời gian cho thung lũng Tình Yêu và hồ Than Thở chìm sâu trong sướn đồi của rừng thông tĩnh mịch. Hoàng hôn Đà Lạt mang đến nhiều vẻ và cảm giác. Nói theo một nhà thơ nào đó, ” Đà Lạy là thành phố của tuần trăng mật, thành phố của tình yêu”.
Sau hai tuần nghỉ ở Đà Lạt, sức khỏe tôi tăng lên rõ rệt. Tôi nghĩ trong tương lai không xa, Đà Lạt sẽ là một Thụy Sĩ của vùng Đông Nam châu Á. Tiếng thông reo vi vút, tiếng thác nước, tiếng chim ca, tiếng vó ngựa gõ nhịp đều đều…Tất cả để lại trong tôi những kỉ niệm khó quên.
Bài Luận Kể Về Chuyến Đi Nha Trang Bằng Tiếng Anh
Essay on my trip to Nha Trang city
My first visit to Nha Trang, a coastal city in Vietnam, was three years ago. It was a pleasant and memorable trip.
Nha Trang, the Capital of Khanh Hoa province, has one of the most popular municipal beaches in all of Vietnam. In Nha Trang, nature beauties are so attractive. Waves crashing onto the cliffs; the soft sigh of the sea breeze; clean white sands and turquoise waters; it all makes for a marvelous landscapes. It’s no accident that Nha Trang is often compared to a Mediterranean City. During my visit to Nha Trang, I used to get up early each morning to stroll along the beach – a chance of breathing in the fresh sea air and enjoy the sunrise across the water. One attraction that captivated me three years ago and still it does is the collection of small offshore islands. Hon Tre is the largest among the islands, and Monkey island is, as the name suggests, the home of hundreds of wild monkeys. Yen island is known for its swifts’ nests. Tri Nguyen island is the location of an outdoor aquarium housing more than 400 species of fish, crustaceans and other marine life.
That trip, I spent the whole day roaming the Ponaga Cham towers. These ancient Hindu temples were built from the 7th to 12th century. Many of the sandstone statues from this time still remain among the red brick towers, typical of Cham architecture.
Nha Trang is the city in harmony: its fine weather, favorite position and friendly people bring it a certain balance. Nha Trang is a perfect tourist destination. As I left, I was reminded of one reason I like the place so much. I hope to have chance to come back.
Bản dịch bài luận về chuyến đi Nha Trang của tôiTôi đến thăm Nha Trang, một thành phố biển tại Việt Nam, lần đầu cách đây 3 năm. Đó là một chuyến đi thú vị và đáng nhớ.
Nha Trang, thủ đô của tỉnh Khánh Hoà, sở hữu bãi biển đẹp nhất trong số các bãi tắm nằm trong lòng thành phố trên toàn Việt Nam. Ở Nha Trang, thiên nhiên thật quyến rũ. Sóng xô bờ đá; hơi thở nhẹ nhàng của gió biển, bãi cát trắng và nước biển trong xanh; tất cả đã tạo nên phong cảnh tuyệt vời. Không phải là điều ngẫu nhiên khi Nha Trang thường được so sánh với thành phố Biển Địa Trung Hải. Trong dịp đi thăm Nha Trang hồi đó, tôi thường dậy sớm vào buổi sáng đi tản bộ dọc theo bờ biển – một dịp để hít thở không khí biển trong lành và thưởng thức cảnh bình minh trên biển. Một điểm thu hút tôi ba năm trước và giờ vẫn như thế là tổ hợp các hòn đảo nhỏ ngoài khơi.Hòn Tre là một trong những đào lớn nhất. Hòn Khỉ, như tên gọi của nó đã gợi mở, là nơi cư ngụ của hàng trăm loài khỉ hoang dã. Đảo Yến nổi tiếng có nhiêu tổ chim Yến. Đảo Trí Nguyên, hồ cá tự nhiên là nơi cư trú của hơn 400 loài cá, động vật giáp xác và các loài vật biển khác.
Trong chuyến đi ấy, nguyên một ngày tôi đã lang thang ở Tháp Chàm Ponaga. Những đền thờ Hindu cổ xưa này được xây dựng vào thời kỳ giữa thế kỷ 7 và 12. Nhiều bức tượng đá từ thời đó vẫn còn y nguyên trong các tháp được xây bằng gạch đỏ, đặc trưng cho kiến trúc Chàm.
Nha Trang là thành phố của sự hài hoà: thời tiết đẹp, vị trí thuận lợi và người dân thân thiện đem lại cho Nha Trang sự cân bằng vững chắc. Nha Trang là điểm đến du lịch hoàn hảo. Khi rời xa, tôi đã tự nhủ lòng mình sẽ nhớ nơi này nhiều lắm. Tôi hy vọng có cơ hội được trở lại.
Đoạn Video Học Tiếng Anh Du Lịch Cấp Tốc Kể Về Kỳ Nghỉ
Video học tiếng Anh du lịch cấp tốc – Tell me about your last vacation
Cô kể cho tôi nghe về kỳ nghỉ gần nhất của cô nào.
Ồ, kỳ nghỉ gần nhất của tôi là ở Việt Nam. Tôi đã ở Việt Nam khoảng ba tuần thôi.
Và nó như thế nào?
Nó thật tuyệt vời! Đó là một đất nước xinh đẹp.
Và cô đã làm gì?
Rất nhiều thứ. Việt Nam là một đất nước mà mỗi vùng mỗi khác, vì vậy miền Nam rất khác biệt so với miền Bắc. Tại miền Nam, anh có thể đi đến bãi biển và bơi trên biển. Thòi tiết rất nóng. Ở miền Bắc, tôi đã đến vùng núi, nơi thời tiết rất lạnh giá và tôi đã leo núi.
Ở đó như thế nào vậy?
Nơi đó đẹp. Phong cảnh đẹp và có rất nhiều dân tộc khác nhau ở phía Bắc. Nên tôi rất thích gặp gỡ những người thuộc các dân tộc khác nhau.
Cô đã đi một mình đúng không?
Không, tôi đã đi cùng với một người bạn.
Cô đã gặp những ai trên đường thế?
Chúng tôi đã gặp rất nhiều gia đình và trẻ em. Chúng tôi đã gặp rất nhiều người nông dân. Họ làm việc trên những cánh đồng lúa. Chúng tôi cũng thật may mắn khi nhờ được một hướng dẫn viên du lịch địa phương và chỉ cho chúng tôi mọi địa điểm du lịch địa phương.
Thế cô có phải thanh toán cho hướng dẫn viên không?
Có chứ, chúng tôi có.
Và các cô đã thanh toán bằng cách nào?
Anh ấy đưa ra một tỷ giá tiêu chuẩn để tính ra chúng tôi phải thanh toán bao nhiêu tiền. Vì vậy, chúng tôi đã đến máy rút tiền và chúng tôi đã rút tiền rồi thanh toán cho anh ấy.
Và cả chuyến đi rất đắt hả?
Không, Việt Nam không phải là một đất nước đắt đỏ đâu. Tôi nghĩ cho cho một kỳ nghỉ ba tuần, chúng tôi chỉ tiêu hết khoảng một nghìn năm trăm đô la, đô la Mỹ thôi.
Một nghìn năm trăm đô la thôi à?
Đúng vậy đấy.
Có cộng thêm cả cho phí đi lại đến và đi từ Việt Nam không?
Đã cộng thêm, có chứ, cộng thêm chi phí cho chuyến bay.
Các cô đã ở đâu vào buổi tối?
Rất dễ dàng để tìm thấy một chỗ trú chân ở Việt Nam. Vì vậy, mỗi lần chúng tôi đi đến một thành phố mới, chúng tôi chỉ cần hỏi ở bến xe buýt hoặc bến tàu, và ai đó sẽ dẫn chúng tôi đến nhà trọ.
Các cô luôn luôn ở nhà trọ à?
Chúng tôi luôn luôn ở nhà trọ hoặc nhà nghỉ giá rẻ thôi.
Và các cô có ăn các món ăn địa phương không?
Có. Ngon lắm. Chúng được làm từ các nguyên liệu rất tươi. Và tôi thích đồ ăn Việt Nam. Tôi rất thích đồ ăn Việt Nam vì nó không quá khô, nó lại rất tươi nữa. Chúng tôi đã ăn rất nhiều sa lát và những thứ này đấy.
Các cô có bị ốm không?
Không. Cả hai chúng tôi đều rất may mắn. Chúng tôi không bị ốm và chúng tôi đã ăn rất nhiều.
Cô có đề xuất chuyến đi không?
Có, tôi hoàn toàn đề xuất nó. Đó là một chuyến đi tuyệt vời.
Và bạn cũng đừng quên đăng ký thông tin cơ bản trong bảng dưới để có cơ hội kiểm tra trình độ tiếng Anh miễn phí tại Aroma – Tiếng Anh cho người đi làm ngay hôm nay!
Từ Vựng Và Mẫu Câu Tiếng Trung Kể Về Một Ngày Của Tôi
Chào các bạn, trong bài học tiếng Trung giao tiếp ngày hôm nay chúng ta sẽ đến với bài học từ vựng và mẫu câu tiếng Trung kể về một ngày của tôi. Đây là một trong các bài học tiếng Trung cơ bản đầu tiên dành cho các bạn bắt đầu học tiếng Trung.
Từ vựng tiếng Trung về hoạt động hàng ngày1.睡醒 Shuì xǐng: Thức giấc, tỉnh giấc 2.起床 qǐchuáng: Ngủ dậy 3.去浴室 qù yùshì: Đi tắm 4.淋浴 línyù: Tắm gội 5.刷牙 shuāyá: Đánh răng 6.洗脸 xǐliǎn: rửa mặt 7.穿衣服 chuān yīfú: Mặc quần áo 8.听CD/MP3 tīng CD/MP3: Nghe nhạc 9.看报纸 kàn bàozhǐ: Đọc báo 10.吃早餐 chī zǎocān: Ăn sáng 11.去学校 qù xuéxiào: Đến trường 12.去上班 qù shàngbān: Đi làm 13.吃午饭 chī wǔfàn: Ăn trưa 14.回家 huí jiā: Về nhà 15.做晚饭 zuò wǎnfàn: Nấu cơm tối 16.打电话给朋友 dǎ diànhuà gěi péngyǒu: Gọi điện thoại cho bạn 17.上网 shàngwǎng: Lên mạng 18. 玩电脑游戏 wán diànnǎo yóuxì: Chơi game 19.经常 jīngcháng: Thường xuyên 20. 通常 tōngcháng: Thông thường 21. 有时 yǒushí: Có lúc, thỉnh thoảng 22. 决不 jué bù: Quyết không
1.我一般7点起床。 wǒ yībān 7 diǎn qǐchuáng: Thông thường tôi 7h ngủ dậy 2.因为是星期天,所伍我8:30起床。 Yīn wéi shì xīngqítiān, suǒyǐ wǒ 8:30 Qǐchuáng: Vì là chủ nhật, nên tôi 8h30 mới ngủ dậy 3.我一般在早晨7:15洗脸刷牙。 Wǒ yībān zài zǎochén 7:15 Xǐliǎn shuāyá: Bình thường buổi sáng tôi rửa mặt đánh răng vào 7h15 4.我一般上午7:30吃早餐。 Wǒ yībān shàngwǔ 7:30 Chī zǎocān: Tôi thường ăn sáng vào 7h30 5.我经常吃1个鸡蛋,牛奶和桔子。 Wǒ jīngcháng chī 1 gè jīdàn, niúnǎi hé júzi: Tôi thường ăn một quả trứng, uống sữa và ăn quýt 6.我搭巴士上班/上学。 Wǒ dā bāshì shàngbān/shàngxué: Tôi đi xe buýt đi làm/ đi học 7.我经常开车去上班。 Wǒ jīngcháng kāichē qù shàngbān: Tôi thường lái xe đi làm 8.午饭后我喜欢小睡一会儿。 Wǔfàn hòu wǒ xǐhuān xiǎoshuì yīhuǐ’er: Sau khi ăn trưa tôi thích ngủ một giấc 9.有时候我伆么也不做。 Yǒu shíhòu wǒ shénme yě bù zuò: Có lúc tôi không làm gì 10.我真的很喜欢烹饪。 Wǒ zhēn de hěn xǐhuān pēngrèn: Tôi thực sự thích nấu nướng 11.我放松休息的时候经常听CD。 Wǒ fàngsōng xiūxí de shíhòu jīngcháng tīng CD: Lúc tôi nghỉ ngơi thư giãn thường nghe CD nhạc 12.我每天晚上都去散步。 Wǒ měitiān wǎnshàng dū qù sànbù: Mỗi buổi tối tôi đều đi dạo bộ 13.我每天晚上看中央电视台新闻报道。 Wǒ měitiān wǎnshàng kàn zhòng yāng diànshìtái xīnwén bàodào: Buổi tối hàng ngày tôi đều xem bản tin thời sự trên đài truyền hình trung ương 14.我晚上9点洗澡。 Wǒ wǎnshàng 9 diǎn xǐzǎo: Tôi tắm vào 9h tối 15.我上网看新闻。 Wǒ shàngwǎng kàn xīnwén: Tôi lên mạng đọc tin tức 16.我晚上10点睡觉。 Wǒ wǎnshàng 10 diǎn shuìjiào: 10h tối tôi đi ngủ
Nước Mỹ Qua Lời Kể Của Một Du Học Sinh Trung Quốc
Tôi có thời gian qua Mỹ khá lâu. Và nói thật, đến giờ này tôi vẫn còn thấy hối hận vì sự lựa chọn đó! Truyền thông phương Tây đã khiến chúng ta mê muội rằng Hoa Kỳ là một xứ sở hiện đại! Tôi đã từng ôm giấc mộng được học tập ở đó, đã tìm mọi cách để tới được cái xứ sở siêu cường đó.
Nhưng than ôi những gì tôi chứng kiến ở Hoa Kỳ rất đáng thất vọng!
Nước Mỹ thật ra chỉ là một làng quê khổng lồ chậm phát triển!
Hồi trung học, chúng ta đã được dạy rằng, công nghiệp càng phát triển bao nhiêu thì môi trường càng bị xâm hại bấy nhiêu. Chúng ta biết rằng một thành phố công nghiệp tất phải có nhiều ống khói, nhiều nhà máy và khói bụi khắp nơi. Đó là biểu tượng của sự công nghiệp hóa. Thế mà ở tại xứ cờ hoa này lại không có một cái ống khói nào! Họa hoằn lắm mới thấy một vài cái nhỏ tí ti để trang trí nhà cửa thôi!
Và ở Mỹ, bạn cũng chỉ thấy toàn sông hồ trong sạch, chả tìm đâu ra nhà máy giấy, nhà máy luyện thép bên sông! Không khí trong lành thanh khiết này là dấu hiệu của một xã hội sơ khai chứ còn gì nữa! Chả có dấu vết gì của công nghiệp hóa cả!
Người Mỹ hầu như không biết làm kinh tế! Bạn biết đấy, nước họ có chỗ nào mà xa lộ không tới, vươn đến mọi làng mạc xa xôi, thế mà tịnh không thấy một trạm thu phí nào! Thế là mất toi cả núi vàng!
Ước gì tôi có thể xây dựng vài cái trạm thu phí! Chắc chắn dăm bữa nửa tháng là gom đủ tiền mua được cả tòa lâu đài trông ra Đại Tây Dương!
Hai bên xa lộ còn những cụm hồ hoang sơ tĩnh lặng. Thế mà chính quyền cứ để mặc cho lũ chim trời cá nước thỏa sức vẫy vùng, không nghĩ đến việc xây dựng vườn cảnh để thu lợi. Người Mỹ rõ ràng là không có đầu óc kinh tế tẹo nào.
Trình độ xây dựng của người Mỹ còn sơ khai lắm. Ngoài một số ít tòa nhà chọc trời tại các thành phố lớn, tôi dám chắc bạn rất ít gặp những công trình bê tông ở nước Mỹ. Nhà của người Mỹ thường làm bằng gỗ và vài thứ vật liệu nhẹ khác.
Thử nghĩ mà xem, đến giờ này mà gỗ vẫn còn được dùng để xây dựng nhà cửa, thì có thể nói là trình độ kiến trúc của nước ngoại bang này còn thua xa trình độ của triều đại chúng ta xưa kia!
Người Mỹ có cách suy nghĩ thật là lạc hậu và khờ khạo.
Hồi mới tới Mỹ, tôi thuê một xe chở hành lý giá 3 đô la. Nhưng tôi lại không có tiền lẻ. Một người Mỹ liền trả dùm tôi 3 đô la đó và vì thấy tôi lỉnh kỉnh đồ đạc nên đã giúp mang lên xe! Người này còn sẵn sàng mở cửa giúp tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ gì nữa không? Thế đấy!
Ở Trung Quốc, mấy chuyện này chỉ có vào thời Lôi Phong tức là vào những năm 50, 60 của thế kỷ trước thôi – còn bây giờ lối cư xử đó quá ư lạc hậu. (Lôi Phong là một thanh niên mà thời Mao thường nhắc tới như một tấm gương về đạo đức).
Hồi đó người ta chuộng lối sống ‘đạo đức giả’ nhưng bây giờ chúng ta không như vậy nữa. Bây giờ chúng ta nên sống thực dụng và trần trụi hơn, đó mới là hiện đại chứ! Tư duy của người Mỹ lạc hậu hơn chúng ta hàng mấy thập kỷ và không có dấu hiệu nào cho thấy họ có thể bắt kịp chúng ta!
Người Mỹ làm như không biết thưởng thức thịt thú rừng.
Một đêm nọ, tôi cùng các bạn cùng lớp lái xe đi đến một thành phố khác, thình lình có mấy con nai nhảy xổ ra. Anh bạn tôi lập tức thắng lại và bẻ sang hướng khác để tránh. Ai cũng biết tai nạn loại này có thể làm hỏng cả chiếc xe. Thế mà chính quyền đành bó tay không biết phải xử lý tụi thú hoang này như thế nào cơ đấy!
Người Mỹ làm như cũng không biết ăn thịt thú rừng, thậm chí không có nhà hàng nào bán thịt thú rừng, họ chả thiết đến loại thịt thú rừng thơm ngon bổ như hươu nai, và cũng chả thiết lấy sừng bọn thú này để kiếm bộn tiền!
Người Mỹ vẫn sống cùng những con thú hoang dã đó, thậm chí còn đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Quả thật, đó là một xã hội còn quá sơ khai!
Người Mỹ làm như không biết tự trọng!
Các giáo sư Mỹ không quan tâm nhiều đến bề ngoài, họ không hề có cái gọi là phong thái bác học. Giáo sư Davis chẳng hạn, là một giáo sư tâm lý học cực kỳ nổi tiếng thế mà vào giờ nghỉ ông ấy cũng thường ăn bánh bích quy với sinh viên trong văn phòng của mình, và bàn tán xôm tụ với họ về bộ phim 21, hay về minh tinh Trung Quốc Chương Tử Di ! Ông cũng không có phong cách uy nghi của một nhà bác học, và điều đó làm tôi thất vọng ghê gớm!
Các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ cũng không bao giờ ghi hai chữ Ph.D. lên danh thiếp của mình như ở nước ta. Họ thậm chí cũng không biết cách thể hiện vị thế của mình. Thành ra những người học với những ông thầy như vậy nếu trở thành những quan chức thì làm sao biết cách đi đứng nói năng cho đúng bộ lệ đây!
Còn ở Trung Quốc, giờ đây các công chức dường như rất biết cách để thu hút sự kính trọng của dân chúng, thậm chí đến cả vị giám đốc của một cơ quan tầm tầm ở Trung Quốc có khi còn uy thế hơn cả Tổng Thống Mỹ cơ đấy! Một công dân hạng ba của Trung Quốc có khi còn xa một công dân hạng nhất của Mỹ là vậy!
Học sinh tiểu học Mỹ chả có lý tưởng cao xa gì sất.
Chúng không hề có ý định đi học để trở thành ông này bà nọ trong chính quyền! Không hề có học đường nào dành cho chủ tịch, bí thư, ủy viên tương lai, như tôi đã từng thấy hồi còn nhỏ ở quê nhà. Các em không có bài tập về nhà. Bài tập về nhà kiểu như các học sinh như các học sinh Trung Quốc là khá xa lạ ở Mỹ.
Trường học ở Mỹ chú trọng đến đạo đức, trước hết để giúp cho các đứa trẻ trở thành những công dân có đủ tư cách, sau đó mới tính đến chuyện lý tưởng lâu dài. Trở thành công dân có đủ tư cách ư? Một quan niệm nghe mới cổ hủ làm sao!
Người Mỹ làm lớn chuyện một cách kỳ cục khi có bệnh.
Đầu tiên họ đi bác sĩ khám bệnh, rồi bác sĩ kê toa. Rồi cầm toa đó đi mua thuốc, mua xong còn phải nghe dược sĩ hướng dẫn sử dụng… ôi chao mọi việc chẳng thể nhanh gọn như ở Trung Quốc… Tôi chả hiểu tại sao ở Mỹ lại phân biệt việc khám bệnh với việc bán thuốc… mà lẽ ra nên tách rời lợi nhuận với trách nhiệm!
Rõ ràng là các bệnh viện ở Hoa Kỳ không biết kiếm tiền mà! Sao lại phải nói tên thuốc cho bệnh nhân biết chứ?… chỉ có như vậy họ mới độc quyền bán thuốc với giá cao gấp cả chục lần cơ mà! Có quá nhiều cơ hội làm ăn béo bở thế mà họ không biết tranh thủ khai thác, rõ ràng kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa ở Mỹ đã chết rồi!
Ý kiến của công chúng Mỹ thật chả ra làm sao!
Đôi khi tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn với sự ngu dốt và khờ khạo của người Mỹ.
Chẳng hạn khi họ biết Trung Quốc có đài truyền hình và báo chí, họ đã hỏi tôi một câu ngu dốt như thế này: Hóa ra Trung Quốc cũng có báo chí à? Nghe mà bực cả người!
Chúng ta có những tờ báo tiếng Trung được Bộ Truyền Thông cho phép ấn hành sau khi đã rà soát một cách cẩn thận đấy chứ. Báo của chúng ta toàn là những bài ca tụng lãnh tụ lên mây cả, có đâu như báo Mỹ, công chúng đóng góp phê bình loạn cả lên, thậm chí còn dám “chửi” cả tổng thống nữa cơ đấy!
Báo chí chúng ta đâu có chuyện công khai mấy vụ bê bối của quan chức, bởi nếu cứ tung hê lên thì sau này ai mà muốn làm lãnh đạo nữa chứ!
Người Mỹ có đời sống tinh thần hết sức vô vị nhạt nhẽo.
Tôi chả hiểu tại sao trước mỗi bữa ăn họ lại lẩm bẩm mấy câu kinh thánh nghe hết sức khờ khạo: “Cầu Chúa phù hộ nước Mỹ”.
Thật là buồn cười quá đi: Nếu Chúa phù hộ nước Mỹ thì làm sao lại để nước Mỹ lạc hậu, sơ khai, đơn giản đến thế này? Cầu Chúa có ích lợi gì chứ? Thực tế nhất là bạn nên dành thời gian đó để đi lễ thủ trưởng như ở nước ta!
Đó mới đúng là hiện đại chứ lỵ!
Người Mỹ chả có khái niệm về thời gian. Bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, người Mỹ đều ngoan ngoãn đứng vào hàng chờ đợi… Còn chúng ta – như bạn biết đấy – khôn hơn nhiều!
Bất kể đám đông như thế nào, chúng ta vẫn có kỹ năng chen lấn tuyệt vời, điều này giúp tiết kiệm thời gian, và tránh được sự mệt mỏi khi đứng chờ!
Nếu ai đó biết đi cổng sau thì kết quả tiết kiệm thời gian còn tuyệt hơn nữa. Thế mà những người Mỹ lẩm cẩm lại không biết đến những điều hay ho đó cơ chứ!
Những cửa hàng ở Mỹ có một phong cách buôn bán hết sức vô lý: Bạn có thể đem trả lại hàng hóa vài tuần sau khi đã mua về mà thậm chí cũng không cần nêu lý do. Ở ta thì làm gì có chuyện cho đổi hàng mà không hò hét quát tháo nhau ra trò chứ!
Nước Mỹ không an toàn chút nào! Tôi nói điều này bởi có tới 95% nhà dân không có tới lưới chống trộm và lại không có hàng rào xung quanh, và điều kỳ lạ nữa là: Chả biết mấy tên trộm đi đâu hết rồi? Có nhiều ngôi nhà đẹp đẽ sang trọng mà ban đêm nhiều người Mỹ còn không biết khóa cửa lúc họ đi ngủ nữa. Thật mất an toàn hết sức!
Người Mỹ sao mà nhút nhát và yếu đuối quá vậy không biết! Tôi nói điều này cũng bởi có tới 95% tài xế không dám vượt đèn đỏ! Ở nước ta thì phần lớn tài xế đều có thừa dũng cảm vượt đèn đỏ.
Và mặc dầu 99% dân Mỹ có xe hơi, vậy mà cách lái xe của họ thật lạ: Bao nhiêu là xe cộ lưu thông nhưng không mấy khi nghe tiếng còi xe, phố xá vì thế vắng lặng đến nỗi cứ ngỡ không phải là phố xá nữa, tại sao người lái xe lại không bóp còi inh ỏi cho sướng tay như ở bên ta nhỉ? Phố xá bên Mỹ làm sao mà bì được với phố xá ồn ào náo nhiệt ở Trung Quốc cơ chứ!
Người Mỹ rất là thiếu tình cảm và hình như không có cảm xúc. Có tới 95% nhân viên người Mỹ không nghĩ tới việc phải làm gì cho tiệc cưới của sếp hoặc của con cái sếp, họ chẳng bao giờ phải vắt óc tìm ra lý do để chăm sóc sếp của mình. Ở Trung Quốc liệu có ai điên đến mức bỏ qua cơ hội chăm sóc sếp của mình không? Nói cách khác, có ai dám làm điều đó không? Hãy xem, người Trung Quốc chúng ta có biết bao nhiêu là tình cảm thương mến đối với lãnh đạo!
Người Mỹ không nhạy bén chút nào! 99% người Mỹ đều đi học, đi làm, và thăng quan tiến chức, mà không hề biết đến sự cần thiết của “phong bì” để có thể mở ra một cánh cửa… sau, để giúp cho họ được thăng quan tiến chức nhanh hơn, giống như người Trung Quốc chúng ta!
Vậy thì còn đi Mỹ để làm gì nữa cơ chứ??!!!!
Học Tiếng Trung Giao Tiếp Bài 6 Một Chuyến Dã Ngoại
Tiếng Trung giao tiếp hàng ngày Bài 5 Thuê nhà
A: 周末去农村的旅行怎么样? Zhōumò qù nóng cūn de lǚ xíng zěn me yàng? Chuyến đi dã ngoại miền quê cuối tuần thế nào rồi?
B: 当然玩得好开心了呀!这次旅行留给我深刻的印象,美好的纪念。也许伍后也不能忘记。 Dāng rán wán dé hǎo kāi xīn le ya! Zhè cì lǚ xíng líu gěi wǒ shēn kè de yìn xiàng, méi hǎo de jì niàn. Yé xǔ yǐ hòu yě bù néng wàng jì. Tất nhiên là rất vui rồi! Chuyến đi lần này để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc , những kỉ niệm rất tốt đẹp. Có lẽ sau này khó mà có thể quên được.
A: 好的!你讲清楚一点吧,让我好奇死了。 Hǎo de! Nǐ jiǎng qīng chǔ yī diǎn ba, ràng wǒ hào qí sǐ le. Được rồi! Bạn kể kĩ một chút có được không, khiến tôi tò mò chết đi được.
B: 也没伆么特别的。就是上午我伊先参观了一所敬老院,然后参观了一所幼儿园,我伊和孩子伊一起唱歌,跳舞,做游戏,非常有意思。我伊还在农民家吃饭了呢,后来去别的地方。然后下午我伊去爬了附近的一座山,山上有古老的长城,非常雄伟。 Shàngwǔ wǒmen xiān cān guān le yī suǒ jìnglǎoyuàn, ránhòu cān guān le yī suǒ yòu’éryuán, wǒmen hé háizimen yīqǐ chànggē, tiàowǔ, zuò yóuxì, fēi cháng yǒuyìsi. Wǒmen hái zài nóngmín jiā chīfàn le ne, hòu lái qù bié dì dìfāng. Rán hòu xiàwǔ wǒmen qù pá le fùjìn de yí zuò shān, shān shàng yǒu gǔlǎo de chángchéng, fēicháng xióngwěi. Buổi sáng trước tiên chúng tôi đi tham quan một viện dưỡng lão, sau đó tham quan một nhà trẻ, chúng tôi và bọn trẻ cùng nhau hát, múa, chơi trò chơi, vô cùng thú vị.Chúng tôi còn ở nhà nông dân ăn cơm, sau đó mới đi nơi khác.Sau đó buổi chiều chúng tôi đi leo một ngọn núi ở gần đó, trên núi có tòa thành cổ, vô cùng hùng vĩ.
B: 那背景怎么样? Nà bèi jǐng zěn me yàng? Vậy phong cảnh như thế nào?
A: 伊山上往远处一看,美极了:蓝蓝的天,白白的云,红红的花,绿绿的草,小鸟在天上飞来飞去。。。真像一幅风景画儿。 Cóng shānshàng wǎng yuǎn chù yí kàn, měi jí le: Lán lán de tiān, bái bái de yún, hóng hóng de huā, lǜlǜ de cǎo, xiǎo niǎo zài tiānshàng fēi lái fēi qù… Zhēn xiàng yī fú fēngjǐng huàr. Từ trên núi nhìn xuống, đẹp vô cùng: trời xanh xanh, mây trăng trắng, hoa đo đỏ, cỏ xanh xanh, những chú chim nhỏ bay đi bay lại trên bầu trời… Thật giống một bức tranh phong cảnh.
B: 好棒啊。我也想去一趟! Hǎo bàng a. Wó yě xiǎng qù yí tàng! Nghe thật tuyệt. Tôi cũng muốn đi thử 1 chuyến!
A: 我照了很多相片,可伍送给你。 Wǒ zhào le hěn duō xiàngpiàn, kěyǐ sòng gěi nǐ. Tôi chụp rất nhiều ảnh, có thể cho bạn mượn xem.
Cập nhật thông tin chi tiết về Kể Về Một Chuyến Du Lịch Bằng Tiếng Trung trên website Theolympiashools.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!